Truyện
ngắn của Phan Trang Hy
BẾP XƯA
Bao năm chắt chiu giành dụm, An sửa lại căn
nhà cho ra dáng vẻ nhà được nâng cấp từ chỗ ổ chuột thành nhà cấp bốn có đôi
chỗ áp gạch men. Đối với sức hắn, sửa nhà được như thế quả là khá. Cũng theo lời
hắn, khi sửa nhà, may mà có bạn bè và học trò cũ của hắn giúp. Người thì cho xi
măng cả tấn, người thì cho cả chỉ vàng, người thì cho mượn lâu dài khi nào có
thì trả, chớ một mình hắn làm gì có đủ ngân khoản để tu sửa căn nhà cho có dáng
vẻ dễ nhìn theo cái kiểu “lấy phấn dồi mặt”.
Ngày làm xong nhà, hắn làm bữa tiệc liên hoan để đãi thợ. Hắn có mời dăm ba người bạn thân đến dự. Bữa tiệc mừng có nhà mới, thế mà hắn nói ấp a ấp úng, đại khái là hắn cảm ơn, biết ơn bè bạn, người thân, biết ơn anh em thợ đã giúp hắn có chỗ ở. Và rồi, mọi người cùng nâng cốc chúc mừng tân gia đại hỷ.
Ngày làm xong nhà, hắn làm bữa tiệc liên hoan để đãi thợ. Hắn có mời dăm ba người bạn thân đến dự. Bữa tiệc mừng có nhà mới, thế mà hắn nói ấp a ấp úng, đại khái là hắn cảm ơn, biết ơn bè bạn, người thân, biết ơn anh em thợ đã giúp hắn có chỗ ở. Và rồi, mọi người cùng nâng cốc chúc mừng tân gia đại hỷ.
Sau tiệc, hắn đi lên đi xuống mỉm cười mừng
là có nhà mới - mừng một cách không thể ngờ. Rồi hắn xấu hổ sao hắn lại xúc
động muốn khóc trong bữa tiệc mừng. Mà thôi kệ ! Có thì mừng, mừng mà khóc thì
có sao đâu. Âu là có mà được khóc cũng sướng hơn không có mà gượng cười.
*
* *
Dần dần An làm ăn khấm khá. Nhà cửa như đẹp
thêm ra. Vật dụng trong nhà thích nghi với lối sống hiện đại. Nào là xa lông,
nào là đầu đĩa CD… Cái bếp cũng hiện đại hẵn lên, cũng sang hẵn lên, bóng lộn,
trắng sáng những gương, những đồ dùng bằng inox. Cuộc sống nhộn nhịp như len
vào tận bếp.
Nhắc điện thoại, vợ hắn gọi : “A lô ! Cửa
hàng gas đấy à ? Xin làm ơn chở đến nhà K223/18 NVT một bình 13 ký”. Có cái bếp
hợp với “thời đại” quả là hạnh phúc cho vợ hắn. Nếu không có thằng Anh khích
thì chưa chắc gia đình hắn có cái bếp sang trọng. Trong một lần ngồi uống cà
phê, thằng Anh đã chọc hắn : “Này An ! Mày biết đó, thời buổi này mà chưa sắm
được bếp gas thì cũng tội cho mấy bả ở nhà. Thương vợ thì phải có bếp gas. Không
sắm cho vợ thì không được. Chỉ có bếp gas mới giải phóng được phụ nữ”. Nhìn cái
miệng dẻo quẹo của thằng bạn như đang quảng cáo gas, hắn gật đầu : “Được thôi !
Phen này chắc tau phải mua bếp gas ga lăng vợ”. Nâng ly cà phê lên , hắn tiếp :
“Nào ! Xin nâng ly mừng sẽ có bếp gas !”.
*
* *
Vợ chồng hắn có caí tật đón Tết là phải có
chút bánh tét bên cạnh cành mai vàng. Trước đây, mỗi khi Tết đến, vợ chồng hắn
được hai bên ông bà già cho bánh tét cũng đủ dùng. Nhưng từ ngày vợ biết gói
bánh thì gia đình hắn có thêm cái thú nấu bánh tét ngày Tết.
Mua lá chuối ở chợ về, vợ hắn khoe ngay :
“Lá đợt này đẹp mà rẻ nữa. Có lẽ bánh tốt thôi”. Cô ấy trải lá ra hong. Vừa làm,
cô ấy vừa nói : “Anh lo kiếm củi, làm bếp, chuẩn bị cho em nấu nghe !”. Hắn
cười : “Được thôi ! Xin sẵn sàng !”.
Hắn tìm củi. Hắn tìm khắp nhà xem có củi gỗ
không. Hắn tự cười cho sự đãng trí đang bắt đầu chớm. Làm gì có củi gỗ khi nhà
hắn dùng bếp gas.
Thế rồi, hắn lấy xe đi mua củi. Hắn nói với
vợ trước khi dắt xe ra cổng : “Anh đi mua củi đây. Mà mua bao nhiêu là vừa
?”.Vợ hắn lườm : “Cái ông này ! Thì mua cho đủ nấu !”. Hắn chép miệng thầm nghĩ
: “Biết bao nhiêu là đủ. Cứ ước chừng mua nhiều một chút cũng được. Nhiều thì
đun nhiều, có sao đâu”…
Ba viên gạch, sẵn sàng củi lửa là cái bếp
nấu bánh đón Tết hoàn thành. Hắn phủi tay, nói với vợ : “Anh làm xong rồi ! Anh
nghỉ tay một lát. Anh đi uống cà phê nghe em !”. Vợ hắn không ngơi tay gói, nói
:“Nhanh nghe anh ! Em xong ngay bây giờ !”.
*
* *
Ngọn lửa bùng lên ! Cái bếp nấu bánh tét
bùng lửa lên ! Bếp sáng rực trước sân nhà. Ở phố, bếp nấu bánh ngày Tết làm
ngay trước sân nhà, hay thật ! Cả năm mới có một ngày bếp đỏ hồng ngọn lửa
trước sân nhà, đỏ hồng cả căn nhà.
Ngồi bên bếp, lâu lâu thêm ít củi, châm ít
nước vào nồi – nhiệm vụ của hắn chỉ có thế. Hắn phải thức đêm canh nồi bánh tét.
Hắn chuẩn bị mọi nhu cầu để thức đêm. Nào là một phin cà phê, nào là một bao
thuốc lá, nào là hai gói mì ăn liền…, tất cả như sẵn sàng cho đêm nấu bánh.
Hắn nhìn đồng hồ. Đã một giờ rưỡi sáng. Hắn
thêm một ít củi vào bếp, châm một ít nước vào nồi. Dù đã uống hết ly cà phê,
hút hết 9 điếu thuốc, thế mà hắn vẫn cứ ngáp. Nhìn quanh, hắn thấy mọi vật như
ngủ. Chỉ có cái bếp bùng ngọn lửa là thức cùng hắn. Dựa người trên chiếc ghế
xếp, hắn mơ màng theo ngọn lửa hồng. Trước mắt hắn, ngọn lửa hồng bùng lên.
Từng đoàn người đang đi qua trước mặt hắn. Tiếng ngựa hí, tiếng trống, tiếng
thanh la vang động cả góc trời. Ngọn cờ hồng phấp phới tung bay. Trong tâm
tưởng, hắn biết chắc đó là nghĩa quân Tây Sơn đang hành binh ra Bắc. Những đòn
bánh tét theo đoàn quân. Những bếp di động theo đoàn quân Bắc tiến. Trong ngọn
lửa hồng, hắn thấy thanh gươm nghĩa của Nguyễn Huệ sáng ngời chỉ thẳng phía
quân thù, thúc nghĩa binh giành thắng lợi. Trong ngọn lửa hồng, hắn thấy hoa
đào đất Bắc ra hoa. Thăng Long hò reo thắng lợi. Cả dòng người hò reo trong
chiến thắng. Hắn cũng hò reo…Hắn giật mình. Hắn ngỡ ngàng. Hắn vươn vai đứng
dậy thêm củi vào bếp, châm nước vào nồi.
Hắn ngồi nhìn ngọn lửa. Ngọn lửa đã thắp
sáng lại chuyện của ông ngoại hắn. Chuyện đã lâu rồi, rất lâu. Đại khái là ông
ngoại hắn, đội trưởng đội du kích thôn Quảng Đại ở vùng B, Đại Lộc, có chút võ
nghệ. Những năm đầu của thập niên 1960, ông hắn tổ chức cho thanh niên, trai
tráng trong làng tập võ gậy vào những lúc chiều tối. Sau này hắn mới vỡ lẽ, tổ
chức như vậy, là để đánh lại bọn lính từ xã xuống. Trận lụt năm Thìn 1964, ông
hắn cùng du kích bơi ghe cứu nhiều gia đình sắp bị trôi, trong đó có mẹ con
hắn.
Một đêm giáp Tết năm Kỷ Dậu 1969, ngoại hắn
ngồi nấu bánh tét. Đêm ấy, cả gia đình ngủ say. Chỉ còn một mình ông thức. Ông
lụi cụi thêm ít củi, châm ít nước. Ông canh chừng nồi bánh…
Một tiếng nổ khủng khiếp. Cả nhà ù tai. Đại
bác từ Kiểm Lâm, từ Ái Nghĩa vẫn bắn sang. Khói bụi bay mù trời. Ông hắn không
còn. Cả cái bếp, cả nồi bánh cũng không còn…
*
* *
Mắt hắn nhưng nhức. Sống mũi hắn cay cay.
Hắn thêm ít củi vào bếp, châm ít nước vào nồi. Hắn ngồi nhìn ngọn lửa. Bếp xưa
chờn vờn, chờn vờn…
Chợt có tiếng vợ hắn : “Bánh chín chưa anh ?
– Cô ấy đến bên cạnh hắn nói tiếp - Thôi, anh đi nghỉ đi ! Để em ngó cho”.
Vợ hắn cũng thêm ít củi vào bếp, châm ít
nước vào nồi.
Bếp xưa đỏ hồng ngày Tết !
Năm 2000
Phan Trang Hy
Trích
từ tập truyện NGƯỜI THẦY DẠY BÚP BÊ, Nxb Văn nghệ, 2009