Truyện ngắn của Phan Trang Hy
KHỎA THÂN
Vứt cây cọ xuống nền, nhìn bức ảnh toàn thân vừa
hoàn thành, hắn cười thích chí : “Ha ha !...Phen này, ngươi phải chết ! Ta sẽ
trả được mối hận này !”.
Bức ảnh toàn thân của cô gái được thu gọn trong diện tích
40cm x 52cm. Cả thân hình cô gái trần truồng. Nước bọt trào trong miệng, hắn lườm
lườm nhìn bức ảnh như muốn ăn tươi nuốt sống. Cô gái trong ảnh nhìn lại hắn cười
như thách thức : “Ngươi có gan thì giết ta đi ! Xem ta chết hay ngươi chết ?”
- Ngươi phải
chết ! - Hắn cười khẩy, thu cả hình ảnh cô gái vào tận não, mắt lim dim.
*
* *
Mười năm trước,
hắn là anh chàng sinh viên văn khoa điển trai, thông minh. Hắn thuộc lòng lời lẽ
từ cổ chí kim về tình yêu trai gái, coi đó như thứ vũ khí lợi hại để tán tỉnh các
cô gái. Nhiều nữ sinh viên đem lòng thích hắn. Điều đó làm cho hắn nghĩ chính hắn
là trung tâm của thế giới đàn bà.
Dù được nhiều
cô thích, nhưng hắn chỉ đem lòng yêu Kim Thị, hoa khôi Đại học Huế. Thế mà cô
ta vẫn một mực trơ trơ trước lời lẽ đầy hoa mỹ của hắn. Hắn tức chết đi được. Rồi
khi nhận bằng cử nhân, hắn thức một tháng tròn viết nhật ký. Đại để, hắn giới
thiệu được một phần tiểu sử của chính hắn.
Tên thật của
hắn là Trần Ai. Chả là khi sinh hắn, mẹ hắn rên la suốt ba ngày ba đêm mà không
rặn hắn ra được. Cuối cùng, nhờ bà mụ làm phép, hắn cất tiếng cười lớn, trút được
lớp vỏ hỗn mang để sống trong trời đất.
Cái tên cúng
cơm, hắn cảm thấy thế nào ấy. Thế là hắn lục hết các từ điển ghi tên các danh
nhân thế giới để tìm một biệt danh cho xứng với sự ra đời của một con người chỉ
biết cất tiếng cười chào đời. Cuối cùng, hắn chọn một cái tên không trùng tên của
bất cứ ai trong từ điển mà trọn vẹn được các mẫu tự la tinh. Hắn làm lễ đặt tên,
có mời tất cả các bạn gái đến hỉ hả.
Khi nâng cốc
chúc mừng, với nụ cười thiện cảm, hắn tự giới thiệu : “Thưa quý cô ! Hôm nay là
lễ đặt tên mới của tôi. Xin quý cô từ nay gọi tôi là A Zét.”.
Có tiếng một
cô gái : “Sao lại là A Zét ? Sao không là một tên khác ?”.
Hóm hỉnh cười,
hắn thốt : “Thế mới gây được ấn tượng !”.
*
* *
* *
Rồi Kim Thị
lấy chồng như một quy luật. Cậu cử A Zét thất tình. Trời đất như muốn sụp. Nhưng
rồi, hắn phải thở, phải ăn, nên hắn cứ phây phây mà sống. Từ chỗ buồn, hắn đâm
ra bực, rồi trở thành tức, thành giận, thành hận, thành thù cô Kim Thị. Hắn không
lấy được cô thì phải trả thù. Hắn tìm cách giết cô ta mà không bị luật pháp trói
buộc. Hắn tầm sư học đạo để thực hiện ý định đó cho kỳ được. Dạy cho hắn đủ các
bậc thầy, nhưng cuối cùng hắn chọn thầy dạy vẽ làm minh sư trong ý đồ phục hận.
Minh sư truyền cho A Zét một tuyệt chiêu trong hội hoạ, đó là vẽ hình khoả thân
của kẻ thù theo trí nhớ, sau đó, dùng một con dao tẩm máu của chính mình, rồi đâm
vào trái tim của kẻ thù trong bức vẽ, thế là kẻ thù phải chết.
*
* *
* *
Hắn mở tủ lấy
con dao, chuẩn bị tẩm máu của chính hắn để đâm kẻ thù. Hắn cười thích thú, nhìn
tác phẩm hoàn tất. Trước mắt hắn, Kim Thị như bằng xương bằng thịt. Cô ta cười
tình với hắn. Hắn thấy từng làn da trên bản vẽ đang thở, đang rung lên từng luồng
sinh khí. Vứt con dao xuống nền, hắn bỡn cười và đặt môi hôn khắp các bộ phận
trên cơ thể bức vẽ.
Hắn khoả thân
cùng bản vẽ. Hắn chúi đầu trên bản vẽ cười như bị thọc lét…
Tháng 7, 1994
Phan Trang Hy
Trích từ tập truyện NGƯỜI THẦY DẠY BÚP BÊ, Nxb
Văn nghệ, 2009