Truyện
ngắn của Phan Trang Hy
QUÀ YÊU
Lệ thường, năm nào cũng vậy, khoảng 20 đến
25 tháng Chạp, tôi cúng tất niên giã từ năm cũ, chuẩn bị đón Xuân mới. Năm nào
làm ăn kha khá, tôi thường mời dăm ba đứa bạn đến uống rượu mừng. Còn thì tôi
làm trầm trà. Rồi cũng qua chuyện. Nhưng những năm gần đây, đời sống kinh tế
ngày càng ổn định và phảt triển, cũng như bao người, gia đình tôi, cứ năm hết
Tết đến sắm sửa chút đỉnh tất niên. Tất nhiên là phải mời bạn bè đến chung vui.
Điểm mặt,
bạn bè của tôi hầu như đủ cả : thằng Hồng, thằng Anh, thằng Tấn, thằng Lễ,
thằng Lê, thằng An. Chỉ vỏn vẹn chừng ấy đứa bạn. Tất cả có mặt. Tất cả đang
nói chuyện. Và hầu như - qua tôi - mọi người cũng đã biết nhau.
Bia được rót ra. Chúng tôi nâng ly chúc tụng
nhau. Đồ ăn được dọn sẵn. Vợ con tôi xuống nội dự tất niên ở dưới đó. Chỉ còn
chúng tôi với nhau. Năm nào cũng vậy, mỗi khi có chút “sương sương”, vợ con tôi
biết điều lắm, không bao giờ quấy nhiễu chúng tôi, để mặc chúng tôi ăn uống, nói
chuyện.
Độ vài ba ly, đứa thì mặt tái, đứa thì mặt
đỏ, nhưng tất cả hầu như đều muốn nói, đều muốn giơ ly chúc tụng nhau. Thằng
Hồng, thằng Tấn đi đến đâu là có nụ cười ở đó, nâng ly, giọng oang oang đầy vẻ
quan chức, đồng thanh cao hứng : “Xin chúc gia chủ tiền vô như nước, tài lộc
dồi dào !”. Tất cả vỗ tay, vỗ tay…
Lời qua tiếng lại, nào là chuyện làm ăn,
chuyện các bà xã, chuyện học hành con cái…Nói đi nói lại cũng chừng ấy
chuyện…Cái được vui nhất của chúng tôi là cười. Hầu như cả năm làm ăn, không
thời gian thăm hỏi nhau, không có chút rảnh để uống ly cà-phê tâm sự cùng nhau,
giờ được cười là quá tuyệt vời. Chúng tôi cười xả láng, cười như thể trút tất
cả phiền muộn để thành người cười.
Tự dưng lòng tôi có chút bâng khuâng. Cũng
nụ cười của tôi nhưng giờ có khác mọi khi. Giờ, tôi cười thành tiếng, cười rũ
rượi, cười không bị trói buộc bởi chuyện gì khác. Không phải là nụ cười xã
giao, không phải là nụ cười gượng, cũng không phải là nụ cười khi được quà biếu
- thi thoảng tôi cũng được quà biếu của phụ huynh, nhất là ngày 20-11, cũng
không phải nụ cười buồn khi xa nhau của những kẻ hữu tình.
Không biết các bạn ra sao khi có người hiểu
lòng mình, cùng mình uống đôi ly, cùng mình ngà ngà ? Riêng bọn chúng tôi như
gần nhau hơn, như phơi lòng cho nhau. Và đến lúc này, chúng tôi không muốn nói
gì nữa ngoài chuyện văn nghệ, văn gừng, vui vẻ cuối năm. Chuyện “sương sương”
rồi hò hát, có khuấy động con phố nhỏ, trở thành chuyện bình thường với mọi
người ở quanh đây. Chúng tôi hát những bài hát thời trai trẻ. Từ “Hát cho dân
tôi nghe” đến “Bão nổi lên rồi”, từ “Lá đỏ” đến “Sáu mươi năm cuộc đời”…, ai
thuộc đoạn nào thì hát đoạn đó. Không cần đúng nhịp, không cần đúng giai điệu ;
miễn là có hát, có nghêu ngao cho đời vui, đời cười trong những ngày cuối năm.
Tôi chuếnh choáng, lấy đũa gõ chén đề nghị
mọi người cho tôi hát bài “Cô hàng nước”, coi như một kỷ niệm đẹp của mình, như
để nhớ một thời tôi sống thật với lòng mình. Hát xong, tôi yêu cầu An : “Nè An
! Bọn chúng tau muốn nghe mi đọc thơ !”. An là nhà thơ, chúng tôi gọi nó như
thế vì thơ nó có lúc được đăng báo, nó cũng in một tập thơ tình ở thế kỷ trước.
Mặt An tái. Nó lúng búng : “Ừ ! Thì đọc. Nhưng đợi mình chuẩn bị đã”. Nói xong,
nó đứng lên xin phép vào phòng riêng của tôi.
Chúng tôi biết tỏng việc chuẩn bị của nó.
Mỗi lần nó đọc thơ thì như thể lên đồng. Phải có quần áo đặc biệt và chỉnh tề,
phải trịnh trọng như thể thổ lộ tình yêu với ai đó…Nói chung, nó đọc thơ như
đọc kinh trong lễ nhà thờ bằng niềm thành kính tận đáy lòng của nó.
Chúng tôi vẫn cười, vẫn huyên thuyên chi xứ.
Và rồi An xuất hiện. Lần này, trước mắt chúng tôi không phải là thằng An ngày
thường. Nó mặc bộ quần áo đã cũ, nhưng sạch sẽ. Bộ y phục không còn hợp thời.
Thật là buồn cười cho cách ăn mặc của nó ! Quần không ly ; áo như bó sát thân
người. Chúng tôi vỗ tay chào mừng An, chào mừng thi sĩ.
An đằng hắng, rồi nâng ly uống một hớp bia.
Chậm rãi, nó nói : “Sau đây, tôi xin đọc bài thơ “Quà yêu” mà tôi đã làm mới
đây”. Chúng tôi vỗ tay.
Giọng thơ An trầm xuống. Chúng tôi như cuốn
vào từng câu chữ, từng lời An đọc. Đại khái, qua bài thơ, chúng tôi hiểu được
nỗi lòng riêng của nó. Mười lăm năm trước, nó yêu một cô gái. Biết cô ấy có
chồng con mà nó vẫn cứ yêu. Nó làm thơ tặng cô ấy. Bọn chúng yêu nhau, quả là
vậy. Nhưng tình yêu của chúng đẹp như những bài thơ làm đẹp cuộc đời. Kể cũng
lạ, yêu gì mà cứ hiền khô như bồ tát. Bạn bè biết vậy nên ai cũng trân trọng
mối tình “hi hữu” của chúng. Và rồi, mừng ngày nó được đi dạy, cô ấy may tặng
nó bộ áo quần, gọi là chút quà.
Và từ đó, chỉ khi đọc thơ tình, An đều lấy
bộ quần áo ngày xưa ra mặc như một thứ đồ lễ cho cuộc nguyện cầu thơ. Lời thơ
của An cứ trào ra, trào ra như thể lửa cháy bùng trên bờ tình ái.
Tôi như cháy trong lời thơ của An. Giọng An
dứt khi nào tôi chẳng rõ. Tôi nhìn lại chính tôi. Tôi đang mặc bộ quần áo mới
may, món quà yêu của vợ tôi sắm cho tôi ngày Tết.
Giáp Thân – 2004
PhanTrangHy
Trích
từ tập truyện NGƯỜI THẦY DẠY BÚP BÊ, Nxb Văn nghệ, 2009