Truyện
ngắn của Phan Trang Hy
KÉN CHỒNG
Âu Nương vén mái tóc dài quá gót, ngửa mặt
nhìn vầng trăng, rồi cúi đầu, thẫn thờ. Nàng chép miệng thở dài. Tiếng thở dài
nghe như tiếng chim uyên gọi bạn, như tiếng nuốt nước bọt của cô gái chửa thèm
chua, như tiếng lòng chinh phụ ngóng chồng, như tiếng đàn Kiều tìm Kim Trọng… Tiếng
thở dài của nàng gọi thị nữ Ngọc Hoa đến. Ngọc Hoa chắp tay, cúi đầu khẽ bẩm:
- Dạ thưa! Công chúa cần gì ở tiện nữ!
Quay lại nhìn, Âu Nương nói :
- Ngọc Hoa, em đó hả? - Tiếng nàng run run
– Em… Em có thể… giúp ta được không?
Cung kính, Ngọc Hoa thưa :
- Dạ! Em có thể giúp gì cho Công chúa?
Vẫn gương mặt thẫn thờ, Âu Nương nói:
- Em biết đấy! Vua cha bắt ta phải lấy chồng.
Nhưng ta biết lấy ai bây giờ? Em có cách gì giúp ta không?
Ngọc Hoa vẫn lặng thinh. Âu Nương van nài:
- Em giúp ta đi! Giúp ta đi!
Ngọc Hoa ngẫm nghĩ một lát rồi nói:
- Thưa Công chúa! Theo em nghĩ đàn ông con
trai thì không thiếu gì trong trời đất, nhưng phải chọn sao cho xứng, kẻo uổng
tuổi xuân, kẻo uổng với cương vị.
Mừng rỡ, cầm tay Ngọc Hoa, Âu Nương nói:
- Em nói hợp ý ta lắm. Nhưng phải làm thế
nào đây?
Ngọc Hoa thầm thì bên tai Âu Nương. Mặt mày
Âu Nương rạng rỡ lên…
*
* *
Tin Công chúa kén chồng lan truyền khắp chốn.
Tiêu chuẩn làm chồng Công chúa yết thị mọi nơi. Đại loại tuổi tác từ 18 đến 70,
không dị tật, không bệnh hoạn, đặc biệt phải là kẻ có học vấn và đạo đức mẫu mực.
Ngày hội kén chồng của Công chúa ầm ĩ, náo
nhiệt. Đủ loại con trai đàn ông đến dự thí để đạt ngôi vị Phò mã.
Một bức tượng giống hệt Âu Nương được chưng
bày giữa Ngọ môn để bàn dân thiên hạ chiêm ngưỡng nhan sắc có một không hai trên
thế gian này.
Mọi người đến. Đàn ông có. Đàn bà có. Trẻ
con và các cụ cũng có. Ai nấy đều trầm trồ:
- Thật là tuyệt thế giai nhân!
- Quả là chim sa cá lặn!
- Ồ!
Lá ngọc cành vàng!
Có kẻ thấy tượng nàng đã phách lạc hồn xiêu.
Có kẻ đứng trân như người mất vía. Sắc đẹp của bức tượng đã cuốn hút mọi người.
Ai cũng cảm thấy mình quả là vinh hạnh được nhìn thấy tượng Công chúa. Bọn đàn ông
con trai, có kẻ nhìn thấu tận bên trong tượng. Có kẻ nhắm mắt mường tượng ôm tượng
truy hoan. Ai cũng cho rằng chỉ có mình mới xứng là Phò mã. Mọi người chen lấn,
tranh giành nhau trước cổng Ngọ môn.
Bên trong Ngọ môn có một căn phòng làm nơi
kén chọn Phò mã. Âu Nương trực tiếp kén chọn.
Thời gian kén chọn là từ nửa đêm đến gà gáy
sáng. Đèn đuốc sáng trưng cả khu hội. Trước cửa phòng, có bốn thị nữ cầm thương
kiếm cung đao uy nghi, lẫm liệt.
Từng hồi chiêng trống vang lên là có người
vào ứng thí…
Đêm này qua đêm khác. Từng hồi chiêng trống
cứ vang lên. Nhưng chẳng có ai đạt ngôi vị Phò mã.
Âu Nương nằm trên giường. Như con gà mái đến
thời cương trứng, nàng khoác bộ áo quần tơ nhện, đôi mắt thẫn thờ, thở dài chờ đợi
từng hồi chiêng trống điểm.
Vẫn tơ nhện nhẹ che dáng ngọc, vẫn nằm chờ
kẻ xứng lứa vừa đôi, nước mắt nàng ướt cả gối. Thấy vậy, Ngọc Hoa thưa:
- Bẩm Công chúa! Tại sao Công chúa khóc?
Âu Nương đứng lên. Cả thân thể nàng như thắp
lửa. Nàng khóc to hơn :
- Không có ai là đàn ông con trai cả! Tất
cả là gỗ đá! – Nàng đập ngực khóc kể tiếp - Đàn ông con trai mà thế à? Đàn ông
con trai mà lên giọng học vấn, đạo đức khi nhìn ta như thế này à? Sao bọn họ không
biết… Ôi! Ước gì có tiếng gà trống gọi mái bên tai ta!...
Cơ thể nóng bừng, mềm nhũn, Âu Nương phịch
xuống giường, khóc rấm rứt…
Tháng 7 - 1994
PhanTrangHy
Trích
từ tập truyện NGƯỜI THẦY DẠY BÚP BÊ, Nxb Văn nghệ, 2009